Trang

Thứ Sáu, 7 tháng 2, 2014

Chương mở đầu

Phá Thiên Diệt Địa truyện 
Tác giả : Diệp Bích Tâm



Chương mở đầu:
Trắng. Trắng xóa. Cả khung trời là biển trắng. Trắng đến hoang man
Gió thổi....
 Có thứ gì đó xoay xoay, rơi rơi bồng bềnh giữa biển trắng rồi thật khẽ khàng nhuộm đỏ, lấm tấm những chấm đỏ nối dài đến một bàn tay run run đang cố cử động. Chủ nhân của bàn tay đó là một nữ tử toàn thân áo trắng mái tóc đen tuyền xõa dài che đi hơn nửa mặt, không cần phải tinh ý cũng nhìn ra được nàng đang thở những nhịp gấp gáp cuối cùng. Màu đỏ nhức mắt ấy thật sự đang từng dòng từng dòng tuôn ra từ mắt nàng. Một bóng áo đen lạnh lùng bước từng bước lại gần.
- Đứng lại đó. Tránh xa ta ra. Chỉ nói được có vậy máu từ cổ nử tử lại tuôn ra không ngừng, nhuộm đỏ cổ áo thấm xuống nền trắng.
Nam nhân áo đen dừng lại chỉ nhìn nữ tử...
Im lặng đến kỳ lạ. Gió lại thổi hơi thở nữ tử nhỏ dần, chỉ cỏn lại những tiếng thì thào:
- Hồng hoang... thật tốt... không cần suy nghĩ...phải không....Nàng thì thào trong vô thức, không biết là nói với bản thân hay nói với nam nhân kia.
-....
- Ta...ngươi.... Nữ tử khẽ cười, huyết lệ vẫn không ngừng tuôn.
- Ta hiểu..nhưng ngươi lại không chịu hiểu.. tại sao..?. Nam nhân lãnh đạm buông ra từng tiếng.
- Im lặng.. ai..ai.. cho ngươi tranh nói với ta..hộc..hộc.
Nam nhân lắc đầu, khóe môi cong lên đau khổ.
- Thật ra ta hiểu.. ta hiểu..Phá Thiên..Diệt..Địa... không thể..........Ta không bao giờ muốn gặp lại ngươi. Phá Thiên ta hận ngươi. Câu cuối cùng nàng dùng hết sức gào lên như trút bỏ tất cả, như muốn xé nát thiên địa vô tình, như muốn đập tan khuôn mặt lạnh lùng của người đối diện.
 Tất cả như trùng xuống. Bóng áo đen tiến từng bước đến gần khẽ bế nàng lên, vuốt đi những sợi tóc, lau đi hàng huyết lệ. Khuôn mặt thanh tú của nảng trắng bệch nhưng khóe môi như vẫn đang mỉm cưởi.
- Có thật nàng không bao giờ muốn gặp ta. Hắn cười nhìn thân thể trong tay dần tan biến."nàng thực sự không muốn gặp ta".
"HAN" nàng hận ta đến thế sao? Đó là chữ bằng máu nàng để lại cho hắn.Cả một chữ hận nàng cũng không để lại cho hắn trọn vẹn được.
Một cụ già từ đâu chạy đến thở hồng hộc:
- Phá Thiên Quân à... ta nghĩ ngày nên khuyên Diệt Địa Mẫu....
- Không cần thiết nữa nàng đã không còn. Nam nhân giọng nói trầm tĩnh như chưa có gì xảy ra.- Cho nên các ngươi không cần lo
Lão nhân tỏ vẻ sợ sệt, bất giác lùi về sau mấy bước:
-Ngài nói gì? Ta không hiểu
-Đừng giả vờ nữa, mở yến tiệc đi.
-....?
-Nếu không muốn mở tiệc thì thôi.Nam nhân cúi đầu trong tay phút chốc xuất hiện một thanh kích tỏa ngân quang lạnh buốt.
- Phá..Phá..Thiên Kích.. Ngài..ngài... ngài..... Lão nhân muốn nói Phá Thiên Kich ngài muốn làm gì? Nhưng rốt cục lại chỉ nói được có như vậy thì vấp phải thứ gì ngả lăn ra đất cố lồm cồm bò dậy
Phá Thiên Quân vẫn nói rất chậm rãi, bính thản:
- Thúy Tử đã nói... Hồng Hoang thật tốt.
Câu nói chưa dứt chỉ nghe một tiếng ẦM thật lớn.Bầu trời nứt dần từng mảnh từng mảnh rơi xuống, bốc cháy phừng phừng, cả khoảng không phút chốc đỏ chói.
Ướt..Sao lại ướt? Đang cháy mà..Mưa..ừ..MƯA. Trời ơi mưa..Thu Hà bừng tỉnh tranh của nàng ướt mất thôi. Ôi trời ạ tranh của nàng.. tình yêu của nàng.. hic hic chỉ tại giấc mơ chết tiệt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét