Thứ Sáu, 7 tháng 2, 2014
chương 5
Chương 5:
Trắng xóa một mảng hư vô, cuộn xoáy như giông tố giận dữ, càng
ngày càng sâu hút một cách đáng sợ… tất cả những thứ đó thu vào một đôi
mắt vô hồn, lạnh hơn băng ngàn năm trên đỉnh Tuyết Sơn.
Tóc trắng như tơ phiêu dật trong gió nhẹ, một dáng người khoác hắc
bào đứng thẳng tắp hiên ngang, bờ vai rộng lớn như vác cả bầu trời.
Người đó toàn thân bất động duy chỉ có khuôn mặt quay lại, đôi mắt
sâu hút ấy nhìn thẳng Thu Hà như có điều gì muốn nói.
Chỉ có vậy thôi nhưng Thu Hà chợt cảm thấy một nỗi đau vô hình lan
từ tim đến từng mạch máu, thật ra không đau lắm chỉ hơi buốt mà thôi, buốt như
đá cắt vào tay, từ từ đau đớn.
Đau đớn, đau đớn đến nghiện ngập, đó là cảm giác Thu Hà đối với
anh. Cố chấp đến điên rồ là thứ duy nhất Thu Hà có thể cho anh.
Đừng hỏi anh là ai vì Thu Hà hoàn toàn không hề biết. Và cũng đừng
hỏi anh ở đâu bởi vì sẽ rất khó cho Thu Hà để nói anh là người trong mơ. Tất
nhiên cũng đừng khuyên cô đến bệnh viện vì Thu Hà đã đến gặp bác sỹ ít nhất mỗi
tuần một lần kể từ khi cô 6 tuổi.
Thu Hà một tay chống cằm, một tay giữ cuộn tranh, ánh mắt xa xăm
mà vô vọng. Căn phòng ẩm thấp và ngột ngạt… Đó mới là cuộc sống thật của Thu
Hà, cô đơn đến tột cùng chỉ có thể làm bạn với một bức tranh, nhút nhát cũng
đến tột cùng nên cũng chỉ dám thổ lộ với bức tranh. Mà bức tranh đó cũng là do
cô tự vẽ lấy, cô cứ như tự tạo cho mình một giấc mơ thật đẹp tự mình đắm chìm
vào đó. Sống một cuộc sống tự dối mình đến thành thói quen cho nên giờ đây nếu
ai dám nói với cô rằng anh không tồn tại thì cẩn thận cái mạng nhỏ đi là vừa,
cái gã bác sỹ tâm lý gì gì đó cũng vậy… ăn một ly cà phê lên đầu là may lắm
rồi.
- Sao lúc nào anh cũng chỉ nhìn em như vậy? Thu Hà tiếp tục tự mình
thì thào.
- Hôm nay là một ngày đặc biệt anh biết không?. Thu Hà nghe khóe mắt
cay cay.
- Hôm nay em sẽ vẽ mắt cho anh, kể từ hôm nay anh sẽ nhìn thấy em
,thấy thế giới này… Nó không đẹp như anh nghĩ đâu, nhưng hôm nay em thật sự đã
tìm ra cảm hứng nếu không làm ngay em sợ mình sẽ quên mất, hình như cứ vào ngày
này mỗi năm em lại hoàn thành anh một chút có phải không? Nghĩ cũng lạ nhỉ hôm
nay cũng là ngày mẹ em mất…
Thu Hà lấy bút, pha màu mực, một màu xám tro càng pha càng u tối,
nước sơn quện lại với nhau đục ngầu. Thu Hà đưa tay dụi mắt, cười thầm một mình
:” mắt của anh sẽ có màu giông tố”.
Cô vẽ anh bắt đầu từ năm 15 tuổi vào cái đêm định mệnh ấy.
***
Cũng là một đêm giông, Thu Hà cũng hay thường thắc mắc tại sao
chuyện đến với cô luôn trong mưa giông.
6 tuổi mẹ cô bị tai nạn giao thông vào một ngày mưa, sau đó trở
thành người thực vật. Mẹ đã không bỏ cô theo một nghĩa này nhưng lại rời xa cô
theo một nghĩa khác. Mẹ nằm ngay ở phòng bên cạnh, mỗi lần cô đi học về sẽ chạy
ngay sang nắm tay bà nói chuyện với bà một ít, sau đó mới đi dẹp cặp sách. Lúc
đó, dù chỉ mới 6 tuổi nhưng cô đã biết tay mẹ đã không còn như xưa, mẹ thực sự
đã buông tay cô vào ngày hôm đó, những gì mà cô đang làm chẳng qua chỉ là một
sự níu kéo vô nghĩa, tự lừa dối bản thân rằng một ngày nào đó sẽ thấy lại nụ
cười của mẹ cũng là sự bắt đầu cho chuỗi ngày sống tự lừa dối mình sau này của
cô.
Thật ra kể từ ngày những giọt mưa màu đỏ thấm ướt váy của mẹ cô
cuộc đời Thu Hà đã sang một trang mới mà cô không bao giờ dám tưởng tượng.
chương 4
Chương 4 :
Mưa giông vẫn rền rỉ, Thu Hà xuống hầm đem lên một
chiếc lọ, cô mặc áo mưa rồi bước ra khỏi phòng. Cây xoài nằm đó, trái rơi vương
vãi trên mặt đất, Thu Hà cúi người lấy đất cho vào lọ, sau đó cô nhặt một trái
xoài non nhất, tan nát nhất cho vào lọ, cô tự hỏi liệu nó có sống được không?
Mưa vẫn rơi, nước mưa chảy ướt cả khuôn mặt,chiếc mũ sụp xuống che kín đôi mắt
của Thu Hà.
Có ai đó trong một ngày mưa đã nói với cô rằng hãy
tin ngày mai trời lại sáng...
***
Thu Hà lại trở về tầng hầm của riêng cô, đúng là một
tầng hầm khiêm tốn. Trong hầm đầy các thứ giấy, màu vẽ, khung tranh cũ kĩ,...
toàn là những vật dụng bị quên lãng nhưng người ta vẫn không chịu bỏ đi mà cứ
thích giữ lại. Một góc nhỏ trong phòng có một chiếc giường đơn, ga giường màu
xám, cạnh đó có một cái bàn gỗ và tất nhiên là có cả một chiếc ghế con. Điều
đặc biệt là trên bàn chẳng có gì nhưng bên cạnh bàn lại là một chiếc ô màu hồng
tươi được mở ngược để chứa đồ. Trong chiếc ô cũng chẳng có gì nhiều chỉ là một
cuộn tranh, một cuốn album cũ kỹ và bây giờ là thêm chiếc lọ đựng trái xoài.
Với tay lấy cuộn tranh Thu Hà ngã ra giường, chiếc
giường cũ cất tiếng cót két phản đối nhưng càng phản đối Thu Hà càng không để ý
đến tuổi tác của nó mà không ngừng lăn qua lộn lại. Cuối cùng cô mới chịu ngừng
lại, mắt đăm đăm nhìn người trong tranh :
- Đêm qua cứ tưởng anh sẽ ướt, thế mà
không sao may thật... em biết dù thế nào anh cũng không xa em đâu phải không?
Nếu anh dám nói có em sẽ lập tức đem anh đi đốt bỏ.
Thu Hà vuốt nhẹ lên mặt giấy:
- Hôm nay em gặp một cô gái, cô ấy rất
đẹp, rất dễ thương, rất tốt bụng, cô ấy đã cứu em thế mà em chỉ nhìn chăm chăm
vào bộ đồ của cô ấy, nhìn đến nỗi cô ấy phải bỏ đi, đến nỗi cô ấy không dám
nhìn thẳng vào mắt em, cô ấy chỉ biết nhờ em đừng nói với ai, chỉ buông lại cho
em tiếng cám ơn...
Thu Hà lau nước mắt:
- Em thật tệ... em thấy nước mắt của cô
ấy...em chỉ đứng đó người cám ơn là em mới phải, người xin lỗi cũng nên là em,
em thấy mình thật chẳng khác gì bọn họ một lũ người không tim không máu. Nhìn
cô ấy chạy đi trong mưa em cũng muốn giống anh đã đối với em, đưa cho cô ấy một
chiếc ô nói với cô ấy ngày mai trời sẽ sáng,... Nhưng em không làm được, em lại
nhớ mẹ nữa rồi... có phải hôm mẹ bỏ đi cũng giống như vậy không anh?... Hôm đó
mưa cũng lớn lắm mà...
Thu Hà khóc lúc nào cô cũng không biết, cô nhớ rất rõ ngày mà mẹ
cô rời khỏi cô là một ngày nước mưa có màu đỏ.
Mẹ cầm tay cô và nói : Cám ơn con.... Nhưng mẹ cũng xin lỗi con...
tất cả là lỗi của mẹ..Con là đứa bé ngoan con hứa với mẹ là sẽ sống vui vẻ...
Mẹ cô lau nước mưa trên mặt : Về nhà đi con...
Còn cô không nói được gì chỉ nhìn mẹ băng qua con đường. Lúc đó mẹ
mặc một chiếc váy trắng rất đẹp, tay cầm chiếc ô xám quay lưng lại với cô.
Trong mắt một đứa bé 6 tuổi như cô lúc đó mẹ chính là thiên thần dù cho sau này
ai nói gì đi chăng nữa thì với cô mẹ cũng vẫn là thiên thần. Lúc đó cô có một
cảm giác bất an, cô muốn mẹ quay lại nhìn cô chứ đừng đi như vậy trong ký ức
của cô mẹ có bàn tay vô cùng mềm mại lúc nào cũng nắm lấy tay cô. Chưa bao giờ cô
thấy lưng của mẹ, vai mẹ gầy đang run vì lạnh. Lúc cô sắp khóc thì bị người
khác kéo đi chỉ thấy mẹ cô quay lại, hai mắt bà ướt đẫm nước mưa : Xin lỗi con
nhưng mẹ không thể mất con.
Và bà quay lại với cô...
Một chiếc xe chạy nhanh qua, chiếc ô xám rơi xuống mặt đường
lạnh ngắt, mẹ cô nằm đó nước mưa xung quanh bà có màu đỏ, từng giọt từng giọt
nhuộm đỏ váy của bà. Người đàn ông xa lạ kéo cô đi để mặc mẹ cô nằm đấy giữa
những mảng màu loang lổ.
Chương 3
Chương 3:
Mưa vẫn rả rích rơi...
Nhìn bầu trời âm u bên ngoài và cây xoài già bật gốc nằm im ngay
trước sân, Thu Hà thở dài. Thân ảnh cô gái vừa rồi sao càng trở nên mỏng manh,
nhỏ bé...
***
30 phút trước..
Vừa xoay người định bật đèn, Thu Hà nghe tiếng thét thất thanh:
- COI CHỪNG..
Cô gái nhút nhát lao người ôm chầm lấy cô đẩy sang một bên.Vừa
định hỏi tại sao thì Thu Hà chỉ có thể trợn to đôi mắt. Cây xoài già trước cửa,
cây xoài cao bằng ba tòa nhà, rộng năm người ôm đang đổ ào xuống trong mưa
giông, ngã thẳng xuống phòng tranh... Trong giây phút ngắn ngủi đó Thu Hà nhắm
mắt lại, trong đầu cô không hiểu tại sao hiện lên hình ảnh người đàn bà cay
nghiệt đang từng chữ từng chữ chì chiết mẹ cô "sống như vậy thì chết đi
cho xong"
*
**
***
Có cái gì lấp lánh lăn trên má Thu Hà. Không thể kết thúc như vậy
Thu Hà chỉ nghĩ duy nhất một điều " mình phải SỐNG"
***
Cây xoài vẫn ngã xuống và mưa giông tiếp tục gào thét ẦM...
Cuộc sống của con người vốn rất mỏng manh, ngắn ngủi bởi thế sẽ
thật đúng đắn nếu nghe theo lời ai đó sông cho trọn từng phút giây để đừng bao
giờ phải hối tiếc.Thu Hà sống 24 năm là hơn 12 năm lãng phí chưa bao giờ cô dám
sống thật với chính mình,cô không tiếp xúc nhiều người, chỉ quẩn quanh nhà kho
phòng tranh, vẽ tranh nhưng không tác phẩm nào có tên cô, cô đơn giản chỉ là
sống để mà sống thôi, không có mục tiêu, không có khát vọng...Thật không biết
người như cô có gì để hối tiếc chăng?Nhiều lúc Thu Hà cũng tự hỏi liệu cô có sợ
chết không? Cô chỉ thấy mình sống chẳng tha thiết gì nhưng vẫn luôn cố sống có
phải quá buồn cười. Giờ đây Thu Hà không còn buồn cười bản thân được nữa, cô
nhận ra rằng được sống là hạnh phúc.
Thu Hà mở mắt ra..cô không sao, cô gái nằm che trên người cô đang
từ từ ngồi dậy,đầu tóc hơi rả rượi
-Cô có sao không?.Hai người cùng lên tiếng.
Họ nhìn nhau, nghe thấy rõ nhịp tim nhau, đôi mắt ánh lên thứ ánh
sáng mang màu tia chớp và cùng bật cười.Cây xoài không hiểu vì sao lại ngả
ngang như bị vật gì hất tung nhưng ai quan tâm, điều họ thấy chỉ là niềm vui
được sống trong mắt người đối diện.
-Cám ơn, để tôi nhặt giúp cô. Thu Hà lên tiếng cô cảm thấy hai
tiếng cám ơn không thể diễn tả hết những gì cô muốn diễn đạt.
-Không cần đâu. Cô gái khẩn trương giật lại thứ trên tay Thu Hà.
Cả hai chợt im lặng, Thu Hà biết đó là gì_một bộ đồ vũ nữ quán
bar.
Cô gái cười nhưng đôi mắt đã tắt đi màu của tia sáng,vẫn cúi đầu:
- cô có thể đừng nói chuyện này với ai không?Tôi rất cần công việc
này...cám ơn.
Cùng là hai tiếng "cám ơn" nhưng sao nghe xa cách quá.
Cô gái đi nhanh như khi cô đến, lẫn vào màn mưa, mất hút trong con hẻm vắng.
Mãi một lúc lâu sau, Thu Hà mới lẩm bẩm:"Cô không cần ô sao
?"
Trả lời Thu Hà chỉ có tiếng mưa.
Có người nói 1s có thể thay đổi thế giới, Thu Hà bây giờ mới thấy
thật thấm thía. Trong 1s hai con người xa lạ gắn chặt nhau cùng đối mặt cái
chết. Sau đó 1s dường như có gì đó nở rộ giữa hai trái tim. Tiếp sau đó 1s có
cái gì chợt vỡ. 1s sau nữa hai thế giới đã hoàn toàn tách biệt. Thế giới thay
đổi xoành xoạch trong 4s ngắn ngủi, Thu Hà chỉ kịp cảm nhận trong lồng ngực
mình dường như có gì đó chưa kịp nảy mầm đã bị giẫm chết. Không hiểu sao Thu Hà
chỉ muốn nắm tay cô gái ấy và trao cho cô 1 chiếc ô....đôi mắt Thu Hà trở nên
mông lung
chương 2
Chương 2:
Màn đêm dần buông xuống, bỏ lại sau lưng những hào nhoáng
của ban ngày, ít nhất là điều đó đúng với phòng tranh này…
Tranh đã bán hết, người cũng không còn, căn phòng ồn ào nhộn nhịp
buổi sáng giờ chỉ còn bốn bức tường lặng im, rèm cửa sổ buông xuống nhẹ đưa
theo từng cơn gió lạnh, bầu trời nhìn qua kẻ hở thật âm u có lẽ sắp mưa một
trận rất lớn.
Trong khoảng tối om, lặng ngắt ấy một ánh sáng mỏng manh khẽ hắt
lên từ dưới kho chứa đồ cũ kỹ, cái ánh sáng mỏng manh tưởng chừng bị bóng đêm
nuốt trọn đủ làm bất cứ ai giật mình chết đứng, không phải tất cả mọi người đã
về rồi sao? Theo vết nứt của ánh sáng những âm thanh sột soạt kì lạ vang lên
không ngừng, nghe như ai đang lục lọi.Chị lao công khẽ nuốt nước bọt khi nhớ
đến câu chuyện về hồn ma của một ông họa sỹ già dù chết đi vẫn lưu luyến những
tác phẩm của mình nên mỗi khi trời sắp mưa lại trở về che chắn cho chúng… Trời
ạ, hôm nay là ngày đầu tiên chị đi làm nếu không phải bỏ quên giỏ đồ dù dao kề
cổ chị cũng không quay lại nơi này vào ban đêm, không lẽ như các đồng nghiệp
nói chị thật sự phải chào hỏi ông họa sỹ đó sao???
- Tôi chỉ đến đây lấy đồ bỏ quên, lấy xong tôi đi ngay, không làm
phiền gì đến ông đâu… Chị lầm rầm khấn.
Thà là chị cứ im lặng lấy đồ còn hơn, bây giờ cả căn phòng rộng
lớn chỉ còn chị và tiếng vọng của bốn bức tường “ làm phiền… làm phiền…
ông…ông…ông”
Chị lao công nín thở, hình như chị có ảo giác là không còn tiếng
lục lọi mà thay vào đó là tiếng bước chân!
Hình như là ánh sáng cắt sàn đang… di chuyển.
ẦM…
Trong khoảnh khắc lóe sáng của tiếng sét chị nhìn thấy, đã nhìn
thấy trong cái gương đối diện một bóng đen tay xách đèn tiếng về phía
chị.
Chặc…chặc…chặc… tiếng thằn lằn chắc lưỡi làm chị nghe xương sống
minh đang run. Tiếng bước chân ngày càng gần, càng gần, chị nghe chân mình nhũn
ra theo từng tiếng dép.
ẦM… Grao…
AAAAAAAAHHHHHHHHH. Một bàn tay đập lên vai chị hét toáng lên mà
không dám mở mắt.
- bình tĩnh, người mới nữa sao.
-...
-Mở mắt ra, chị bị bọn người đó lừa rồi, tôi là người.
Đến lúc này chị lao công mới định thần, một trò đùa quái ác...
Trước mắt chị là một cặp kính dày cộp, một đôi mắt nhỏ nhưng hàng
mi cong vút đang nhìn chị chằm chằm.
- Chị bỏ quên đồ này phải không?
Một tay xách đèn, một tay cô gái giơ lên một túi đồ.
- à...ừ..cô là ai?
-tôi...là...ma...
chị lao công xanh mặt.
-không, không tôi đùa thôi haha đừng sợ, đừng sợ.Tôi tên Thu Hà là
người giữ kho ở đây, còn chị?
Thu Hà xoay người đi bật đèn.
chương 1
Chương một:
Thành phố vào buổi sáng thật nhộn nhịp...
Thành phố là nơi bao con người cố tranh nhau từng giây để sống dù
bên ngoài vẫn tỏ vẻ như không, buổi sáng họ đeo mặt nạ, đêm về tháo xuống nhưng
cũng có những người phải đeo chiếc mặt nạ suốt đời thật đau khổ. Nổi khổ đó
không phải nói hiểu là có thể hiểu được.Bởi thế đôi khi Thu Hà cảm thấy thật
lạc lõng, cô nghĩ có lẽ cô là dạng người luôn bị tụt lại phía sau.Do đó cô yêu
công việc của mình.
Vâng, cô chỉ là một người vẽ tranh chứ không phải là họa sỹ. Lắm
lúc cô cũng bật cười trước cái suy nghĩ ngớ ngẩn của mình. Đối với cô vẽ tranh
chỉ là vẽ tranh, vẽ thứ mình thích còn họa sỹ thì rắc rối lắm, phải đi tìm nghệ
thuật nhân văn gì gì đó, phải lắng nghe phê bình từ những nhà chuyên môn, ôi
trời ạ còn lắm thứ... Yêu công việc của mình bao nhiêu thì cô lại càng thấy
thương Tâm Lan bấy nhiêu hajz...
Trong phòng triển lãm, nơi những người giàu có am hiểu cái thứ
tranh nghệ thuật đi đi lại lại hết chỉ trỏ, trầm trồ, bình phẩm thì Thu Hà -cô-
người vẽ những bức tranh ấy, trốn ở một góc phòng suy nghĩ sâu xa như thế đấy.
Không biết như thế có phải gọi là rất có tâm hồn nghệ sỹ không???
- Ôi đúng là nghệ thuật.
Thu Hà buộc phải dừng lại dòng suy nghĩ mang tầm triết học của
mình.Liếc mắt về phía người phát ra câu nói đó cô chỉ biết ngao ngán thở dài,
lại là ông sao, Nguyễn Nhân đại lão tiên sinh? Ông ấy cũng chẳng có gì không
tốt chỉ là quá đam mê nghệ thuật và còn một điều không thể tha thứ nữa là bao
giờ cũng vậy ông ấy cũng chỉ có một câu"Ôi đúng là nghệ thuật".
Đáp lại cái liếc mắt đầy chán nản của cô là cái nháy mắt vô cùng
vô tư và "khả ái" của nhà phê bình nghệ thuật nổi tiếng của
chúng ta, Nguyễn Nhân.Nghe đâu ông ấy cũng chỉ mới bước sang tuổi 79 vào 1
tháng trước thôi mà. Thu Hà khẽ lắc đẩu.
- Tranh của cô ngày càng tiến bộ rồi đấy Tâm Lan, phải nói là
trong tranh có nhac, trong nhạc có tiếng lòng.
Một cô gái xinh đẹp quyến rũ trong bộ váy tím bó sát mỉm cười,
vuốt những sợi tóc dài buông xõa:
- Đừng nói vậy chứ chú Nhân, tất cả phải cám ơn chú.Chúng ta sang
đây nói chuyện tiếp được chứ ạ.
Không cần suy nghĩ cô cũng biết những gì họ sẽ nói chỉ là những
chuyện tầm phào rồi kết thúc là một cái ôm xã giao với câu nói thì thầm
"mai đến văn phòng tôi lúc .. giờ" của Tâm Lan, Thế thôi, cuộc sống
bây giờ là như vậy.Cũng may tranh ấy đề tên Tâm Lan chứ nếu ghi tên cô thì chắc
nó đã rất có giá trong vựa ve chai nào đó ở ngoại ô thành phố rồi.Lại một tiếng
thở dài ngán ngẩm... Thu Hà thôi không nghĩ nữa nghĩ như thế là quá nhiều với
cô rồi, " các con ơi để mẹ nhìn mặt các con lần cuối trước khi bị bán
nào" Nghĩ là làm cô lướt qua tất cả tranh của mình, không ai chú ý đến cô
vì đối với họ cô cũng chỉ là một khách xem tranh không hơn không kém, chắc chắn
cô cũng chỉ là một người hâm mộ của họa sỹ Tâm Lan thôi.
Thu Hà dừng lại trước bức tranh cô vẽ đêm qua. Trong tranh là một
cô gái mái tóc xõa dài không nhìn rõ mặt chỉ thấy máu từ mắt cô gái đang tuôn,
trên cái nền trắng xóa của giấy cô gái dùng máu vẽ một đóa hoa mai. Nếu giờ ai
đó hỏi cô tại sao lại vẽ hoa mai chắc cô chỉ còn cách cắn lưỡi cho xong để khỏi
trả lời.
- Sao lại là hoa mai mà không phải mận?
Câu hỏi có gì đó bất thường nhưng trời ạ, có cần linh như vậy
không? Cô ngước mặt nhìn người đối diện, há hốc miệng:
-À....ờ.....a....tại vì...
-Tại vì hoa mai tượng trưng cho thanh khiết, cho sức sống, đó là
niềm hi vọng được vẽ nên từ tuyệt vọng và đau khổ.
Người thanh niên vẫn nhìn cô:
- Thật vậy à? Có cần làm ra khuôn mặt này không?. Anh ta cười.
- à tôi cũng nghĩ vậy, haha đây là tranh của Tâm Lan mà tôi nghĩ
anh nên hỏi cô ấy.Phù, hú hồn may mà có Tâm Lan.Cảm tạ ông trời phù hộ.
Người thanh niên khẽ cong khóe miệng.Này này, có cần như thế
không, câu trả lởi của tôi không tệ mà, Thu Hà thầm nghĩ.
- Em vẫn khỏe chứ.... Tâm Lan?. Không hiểu sao hắn cố ý nhấn mạnh
2 chữ Tâm Lan.
- Không liên quan anh, anh tới đây làm gì?
- Anh thích đến thì đến em làm gì anh.Không phải em cũng ở đây
sao?
-Tôi không như anh, anh có rất nhiều việc để lo.
Đến lúc này người thanh niên mới thôi nhìn Thu Hà mà quay lại nhìn
Tâm Lan.
.....
Im lặng 3 giây...
-Sao thấy tôi xinh đẹp quá nên ngây người à.Câu nói nghe có chút
mỉa mai.
Thu Hà cúi đầu đúng là Tâm Lan xinh đẹp thật, đẹp cứ như thiên
tiên trong truyền thuyết nhưng có cần chết đứng như vậy không huống hồ nghe
cách họ nói chuyện hẳn là đã quen biết từ lâu rồi.Đàn ông đúng là đàn ông.
- Tâm Lan khuôn mặt cô đúng là rất xinh đẹp, đẹp đến bất ngờ.Người
thanh niên lại nhìn Thu Hà, cười tươi:
- Tôi biết tên cô được chứ?
- À ...ờ.. Thu Hà.Nếu anh ấy không hỏi Thu Hà nghĩ mình đã trở
thành không khí mất rồi.
- Chào cô à ờ Thu Hà, rất vui được gặp cô.
- Không phải à ờ Thu Hà, là Thu Hà.Trêu cô à tên đáng ghét.
-Tạm biệt Thu Hà , sẽ gặp lại sớm thôi. Nói rồi hắn lại cười thật
tươi, xoay người bước đi không nhìn Tâm Lan dù chỉ là cái liếc mắt.
Đầu óc Thu Hà chợt vụt sáng, à chắc giống mấy câu chuyện ngôn tình
cô thường đọc đây mà, nam chính tìm một người chọc giận nữ chính rồi bày tỏ
tình cảm bùng cháy. Nghĩ tới đây không khỏi liếc nhìn Tâm Lan, Tâm Lan cao cao
tại thượng của chúng ta không ngờ cũng vướng vào ba cái chuyện tình lãng mạn
này haha.
-Tâm...Lan...à...ai..đó....oooo. haha. Thu Hà cố ý kéo dài câu
nói.
- Đừng nghĩ lung tung người đó là anh trai tôi.
RẦM..toàn bộ tưởng tượng của Thu Hà sụp đổ.Tâm Lan khẽ thở dài
xoay người bước đi.
Thu Hà vẫn đứng yên tại đó, nhặt nhạnh trí tưởng tượng của mình.Mà
khoan đã:
- Tâm Lan anh ta tên gì vậy?. Hic Tâm Lan sao cô đi nhanh vậy.
- Cứ gọi tôi là Thiên.
Trời ạ, Thu Hà đứng hình 3s sau đó hét lên
-ANH LÀ QUỶ À.
Thiên nhìn cô trợn to mắt định nói gì nhưng lại thôi chỉ cười rồi
bỏ đi.
Cười, lại cười, cười có gì hay đâu chứ, chỉ có điều hắn đúng là
rất đẹp trai à nha, ôi mỹ nam mặt cưởi, mũi cao, mắt long lanh.
Chương mở đầu
Phá Thiên Diệt Địa truyện
Tác giả : Diệp Bích Tâm
Chương mở đầu:
Trắng. Trắng xóa. Cả khung trời là biển trắng. Trắng đến hoang man
Gió thổi....
Có thứ gì đó xoay xoay, rơi rơi bồng bềnh giữa biển trắng
rồi thật khẽ khàng nhuộm đỏ, lấm tấm những chấm đỏ nối dài đến một bàn tay run
run đang cố cử động. Chủ nhân của bàn tay đó là một nữ tử toàn thân áo trắng
mái tóc đen tuyền xõa dài che đi hơn nửa mặt, không cần phải tinh ý cũng nhìn
ra được nàng đang thở những nhịp gấp gáp cuối cùng. Màu đỏ nhức mắt ấy thật sự
đang từng dòng từng dòng tuôn ra từ mắt nàng. Một bóng áo đen lạnh lùng bước
từng bước lại gần.
- Đứng lại đó. Tránh xa ta ra. Chỉ nói được có vậy máu từ cổ nử tử
lại tuôn ra không ngừng, nhuộm đỏ cổ áo thấm xuống nền trắng.
Nam nhân áo đen dừng lại chỉ nhìn nữ tử...
Im lặng đến kỳ lạ. Gió lại thổi hơi thở nữ tử nhỏ dần, chỉ cỏn lại
những tiếng thì thào:
- Hồng hoang... thật tốt... không cần suy nghĩ...phải
không....Nàng thì thào trong vô thức, không biết là nói với bản thân hay nói
với nam nhân kia.
-....
- Ta...ngươi.... Nữ tử khẽ cười, huyết lệ vẫn không ngừng tuôn.
- Ta hiểu..nhưng ngươi lại không chịu hiểu.. tại sao..?. Nam nhân
lãnh đạm buông ra từng tiếng.
- Im lặng.. ai..ai.. cho ngươi tranh nói với ta..hộc..hộc.
Nam nhân lắc đầu, khóe môi cong lên đau khổ.
- Thật ra ta hiểu.. ta hiểu..Phá Thiên..Diệt..Địa... không
thể..........Ta không bao giờ muốn gặp lại ngươi. Phá Thiên ta hận ngươi. Câu cuối
cùng nàng dùng hết sức gào lên như trút bỏ tất cả, như muốn xé nát thiên địa vô
tình, như muốn đập tan khuôn mặt lạnh lùng của người đối diện.
Tất cả như trùng xuống. Bóng áo đen tiến từng bước đến gần
khẽ bế nàng lên, vuốt đi những sợi tóc, lau đi hàng huyết lệ. Khuôn mặt thanh
tú của nảng trắng bệch nhưng khóe môi như vẫn đang mỉm cưởi.
- Có thật nàng không bao giờ muốn gặp ta. Hắn cười nhìn thân thể
trong tay dần tan biến."nàng thực sự không muốn gặp ta".
"HAN" nàng hận ta đến thế sao? Đó là chữ bằng máu nàng
để lại cho hắn.Cả một chữ hận nàng cũng không để lại cho hắn trọn vẹn được.
Một cụ già từ đâu chạy đến thở hồng hộc:
- Phá Thiên Quân à... ta nghĩ ngày nên khuyên Diệt Địa Mẫu....
- Không cần thiết nữa nàng đã không còn. Nam nhân giọng nói trầm
tĩnh như chưa có gì xảy ra.- Cho nên các ngươi không cần lo
Lão nhân tỏ vẻ sợ sệt, bất giác lùi về sau mấy bước:
-Ngài nói gì? Ta không hiểu
-Đừng giả vờ nữa, mở yến tiệc đi.
-....?
-Nếu không muốn mở tiệc thì thôi.Nam nhân cúi đầu trong tay phút
chốc xuất hiện một thanh kích tỏa ngân quang lạnh buốt.
- Phá..Phá..Thiên Kích.. Ngài..ngài... ngài..... Lão nhân muốn nói
Phá Thiên Kich ngài muốn làm gì? Nhưng rốt cục lại chỉ nói được có như vậy thì
vấp phải thứ gì ngả lăn ra đất cố lồm cồm bò dậy
Phá Thiên Quân vẫn nói rất chậm rãi, bính thản:
- Thúy Tử đã nói... Hồng Hoang thật tốt.
Câu nói chưa dứt chỉ nghe một tiếng ẦM thật lớn.Bầu trời nứt dần
từng mảnh từng mảnh rơi xuống, bốc cháy phừng phừng, cả khoảng không phút chốc
đỏ chói.
Ướt..Sao lại ướt? Đang cháy mà..Mưa..ừ..MƯA. Trời ơi mưa..Thu Hà
bừng tỉnh tranh của nàng ướt mất thôi. Ôi trời ạ tranh của nàng.. tình yêu của
nàng.. hic hic chỉ tại giấc mơ chết tiệt.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)