Trang

Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2014

Đôi khi...

Đôi khi muốn có một điếu thuốc, rít một hơi để nghe khói cay xộc vào cổ họng, tràn ngược lên khoang mũi rồi ứa ra từ khóe mắt.
Mỗi một milimet niêm mạc khói thuốc đi qua đều để lại cảm giác bỏng rát nghiện ngập, sau đó hơi ấm từ tàn lửa lan dần đến từng tế bào đang run rẩy, bơm vào mỗi hồng cầu sự chết chóc quen thuộc.
Nơron thần kinh dần tê liệt thôi không còn những phiền não, mí mắt trĩu xuống lờ mờ chỉ có thuốc mông lung.
Lúc đó tất cả mọi thứ trên đời vui buồn, đau khổ,thất vọng, bực tức, oán giận, tủi nhục, lo âu đều trở nên vô nghĩa.
Lúc đó chỉ con tiếng tim đập rõ ràng đều đặn từng nhịp sung sướng chỉ con lại một mảnh trắng xóa vô ưu, chỉ còn một vòng tròn nhỏ từ từ mờ nhạt không trói buộc được gì. Và rồi tâm hồn trở nên tinh khiết như giấc mơ của đứa trẻ lọt lòng.
Khói thuốc tan nhanh hơn người ta thường nghĩ, cái sung sướng qua đi để lại đau rát từng thớ thịt, đầu lưỡi trở nên khô khốc và mắt cay xè với những lằn chỉ máu nở to. sự thật phũ phàng lại đập thẳng vào não bộ, nơron thần kinh lại tiếp tục làm việc trong căng thẳng. Tuy tim đập chậm hơn nhưng rõ ràng là những nhịp giả tạo theo bản năng sinh tồn
Sự thật tàn nhẫn nhắc nhở bản thân không sao chối bỏ, cười cợt trên giấc mơ thơ dại của con người.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét