Bạn bè cùng lắm cũng chỉ là người xa lạ...
Gia đình cùng lắm cũng chỉ là những người để chia sẻ niềm vui...
Có những lúc chỉ có một mình... với nỗi đau... không dám tỏ bày...
Hôm nay lại chỉ có một mình, giữa bốn bức tường, cửa sổ đóng kín theo thói quen.
Thoáng qua một chút buồn, một chút cay, một chút dằn vặt tự trách, một chút bất an sợ sệt. Biết là có làm gì cũng vô ích, tuy không theo chủ nghĩa duy tâm nhưng vẫn tin vào số mệnh. Tôi tự hỏi sao tội lỗi không đổ hết lên người tôi cho rồi mà cứ nhắm vào những người tôi thương yêu.
Viết một dòng rồi lại xóa một dòng tôi cũng tự thấy mình thật dở hơi.
Nhưng không viết thì không được, không viết chỉ càng thêm khó chịu. Tôi thật lòng khuyên các bạn đừng như tôi, có chuyện gì buồn nên tìm ai đó nói chuyện hay tìm một cái hố cũng được.
Tôi là kẻ nhút nhát bẩm sinh, đa nghi từ trong bụng mẹ. Cái hố tôi còn chẳng yên tâm huống chi là người sống bởi thế tôi viết. Viết vài dòng vô nghĩa nhưng cũng thấy thảnh thơi hơn đôi chút. Nếu không may, bạn cũng như tôi thì cứ thử, không thoải mái lắm đâu nhưng bớt chút căng thẳng.
Tôi kết bạn chẳng qua chỉ để giống con người hơn một chút, khỏi mang tiếng tự kỷ hay tâm thần gì đó. Quan trọng hơn cả là kết bạn để gia đình yên tâm. Gia đình tôi luôn sợ tôi cô độc, chậm chạp. Làm sao họ biết được khi đang cười người ta vẫn có thể thấy cô dơn. Do đó tôi cũng kết bạn.
Tôi kết bạn cũng không có tiêu chuẩn. Vui là được, hiểu tôi hay không không quan trọng. Bạn thân lại càng vô cùng hiếm. Bạn thân cũng không phải là người tôi có thể chia sẻ tâm tư tình cảm gì, chẳng qua chỉ là cảm thấy đối đãi nhau thật lòng không giả tạo, một vài sở thích có nét tương đồng, cảm thấy thoải mái khi nói chuyện không cần gắng gượng diễn xuất gì. Với tôi như thế là quá đủ. Tôi chỉ có duy nhất 1 cô bạn thân. Cô ấy đơn giản chỉ biết tôi buồn, cô ấy từng hỏi tôi, quan tâm tôi, nhưng khi tôi nói không cần thì cô ấy chọn im lặng. Tôi cám ơn cô ấy nhiều. Cô ấy hiểu được phần nào con người tôi. Có lẽ không bao giờ nói được lời này với cô ấy ngoài đời đâu vì nó quá sến.
Gia đình là thứ con người không thể chọn. Bởi thế tôi cảm ơn trời đã cho tôi một mái ấm vẹn toàn để tôi có thể dựa vào khi mệt mỏi. Dù những lúc tôi mệt mỏi tôi vẫn giấu gia đình. Người thân yêu của tôi sẵn sàng bảo vệ tôi, cánh chim mỏi mệt, nhưng tôi ta rất sớm đã hiểu rằng người thân yêu của tôi đã chịu vô vàng mỏi mệt, đắng cay của cuộc đời. Tôi phải che chở người, nếu không được thì ít nhất phải khiến người an tâm. Bởi thế khi tôi thấy đau buồn mệt mỏi tôi phải nhanh bình phục hơn mọi người. Có lẽ điều đó sớm thành thói quen giấu diếm trong tôi. Không biết như vậy tốt hay xấu, chỉ biết rằng vốn đã quen rồi. Nhưng cũng không thể hoàn toàn đổ cho gia đình phần lớn chỉ có thể trách cá tính kỳ cục, lầm lì của bản thân.
Tôi đang hoảng sợ, tôi có thể cảm nhận tim mình đập nhanh hơn bình thường, đầu ngón tay tê tê.
Tôi muốn chia sẻ, muốn được an ủi, muốn tìm một thứ gì đó mà tôi không biết.
Ai đó nói tri âm khó tìm, tri tâm lại càng khó hơn quả không sai.
Một mình như thế này có lẽ sớm đã quen thậm chí có chút thích thú khó nói. Tri âm hay tri tâm có phải đều không phải thứ tôi cần tìm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét