Tôi muốn che dấu vết thương yếu đuối, không muốn bất cứ ai biết vì tôi ghét cảm giác thứ ánh mắt gọi là thương hại chạm vào vết thương của tôi.
Nhưng tôi lại muốn tất cả mọi người biết rằng tôi đang đau, rất đau... Tôi thật mâu thuẫn, nhỏ nhen, ích kỷ và cả xấu xa.
Con người từ khi sinh ra đã là một sinh vật yếu đuối, dễ bị tổn thương nhưng vô cùng độc ác và kiêu ngạo.Tôi cũng như thế và bạn cũng không khác là bao.
Trước khi bị thương họ vẫn tưởng bản thân vô cùng mạnh mẽ, nuôi dưỡng những mộng tưởng cùng khát khao. Tôi từng rất thích một câu nói "Hãy sống sao cho không bao giờ hối tiếc". Giờ nghĩ lại, tôi thấy bản thân mình thật đáng thương hại. Câu nói mà tôi muốn nói nhất lúc này là "Hối tiếc là thứ không bao giờ biến mất khi bạn còn sống". Bạn cứ cười đi rồi một ngày khi bạn nhận ra mình chỉ là một kẻ yếu đuối và thấp hèn, bạn sẽ nhận ra rằng bên cạnh những dấu chân bạn để lại trên cuộc đời là hàng ngàn hối tiếc không tên, có lẽ lúc đó bạn sẽ đến bên tôi, đến với bóng tối, cô đơn và tuyệt vọng.
Bạn có muốn biết tôi mang vết thương gì không? Nhiều khi tôi cũng không ngờ đến một vết thương nhỏ bé và tầm thường đến vậy lại làm tôi gục ngã. Tôi không nói bạn nghe đâu...bởi vì tôi không muốn bạn có thêm một hối tiếc.
Tôi trốn trong một góc tối của tâm hồn để nói những lời này, ngoài mặt tôi vẫn vui cười như không. Đó chính là sự ngu dốt thứ hai của con người. Họ cứ nghĩ mình cao thượng khi giữ lấy vết thương rướm máu, đau đến toàn thân tê dại mà vẫn cố giả vờ. Đó là thứ tự trọng, là lòng kiêu hãnh rẻ mạt không đáng một xu.
Tôi ích kỷ, xấu xa và đáng sợ hơn nhiều.... Nếu ban đau đớn hãy đến bên tôi..
Ôm lấy vết thương loe loét máu, thối rửa từ bên trong tôi giữ lấy vẻ ngoài hiền lành nhất đến vỗ vai từng người các bạn "Có chuyện gì buồn chúng ta cùng chia sẻ". Kỳ thật nỗi đau của các bạn là niềm vui đối với tâm hồn ích kỷ của tôi. Tôi đau, tôi muốn người khác cũng đau, đau hơn tôi, vết thương loe loét hơn tôi.
Bạn có đau lắm không?
Có đang gục mặt khóc thầm vì ai đó đã xa, vì quá mệt mỏi với vai diễn một chú hề... Bạn có nghe thấy con tim đang run rấy, hơi thở cạn dần theo từng tiếng nấc, phổi ngập nước mắt, đau đớn như nứt ra. Cứ khóc đi, cứ đau đi, đau hơn nữa đi, xã hội này tàn ác và dơ bẩn đến độ không ai ném cho bạn chút thương cảm nào đâu. Nhưng bạn đừng nghĩ nỗi đau, nước mắt của bạn là vô dụng đối với tôi nó rất tuyệt vời, đê mê như chất nhựa cây anh túc. Nỗi đau của bạn làm máu trong huyết quản tôi sôi trào, trái tim reo vui vì hưng phấn. Bạn cứ tiếp tục khóc đi, tôi chỉ ngay bên cạnh bạn thôi, trong một góc tối âm u nào đó đôi mắt tôi vẫn nhìn bạn say mê. Cứ ngẩn mặt nhìn một lần bạn sẽ thấy tôi dịu dàng bên bạn như thế nào.
Nếu bạn đủ xấu xa và ích kỷ bạn hãy đến với tôi. Tôi ngay đó thôi bạn biết mà...
Nếu bạn đủ đau bạn sẽ hiểu...
Giữa bốn bức tường lạnh tanh, cửa sổ phòng đóng kín, rèm cửa che đi ánh sáng nhức nhối bên ngoài.
Bạn hãy để thứ dung dich nóng bỏng, đầy tội lỗi nhưng vô cùng quyến rũ đó tự do. Những dòng chảy đem theo đau đớn nhưng vô cùng ấm áp lan dần từ cổ tay hòa vào nước lanh, chúng đông lại từ từ loang ra từ từ trong bể nước xinh đẹp mà tội lỗi, ấm nóng và đê mê. Một màu đỏ tuyệt vời, mùi của nó thật hoang dã, vị của nó làm đầu lưỡi của tôi khẽ run. Tôi vẫn đang bên bạn đây, thấy không với tôi bạn không cần che dấu nỗi đau và nước mắt, cứ khóc đi, cứ kể đi, toàn bộ ấm ức chua xót trong lòng bạn, tôi sẽ nghe nghe không phải vì thương hại mà vì tôi cũng đau như bạn và tôi muốn bạn đau hơn nữa. Thấy không, tôi không bao giờ che dẫu mục đích của mình tôi thành thất vì tội ác là thứ thành thật nhất.
Bạn đang nghĩ gì vậy?
Điều đáng sợ không phải là bạn có quá nhiều điều để nghĩ mà là đầu óc bạn trống rỗng. Trống đến mênh mông nhưng thỉnh thoảng một mảng hình ảnh vô nghĩa chợt xoẹt qua để lại trên gương mặt bạn vài dòng nước mắt. Bạn biết không nước mắt của bạn lúc này là tuyệt nhất, tôi yêu quý bạn.
Bạn có nghe thấy không?
Con tim đang đập cửa lồng ngực bình bich..bình bich.. nhịp đập như một bài thánh ca thiêng liêng bất tử. Cảm xúc bạn, tâm hồn bạn đang đòi được sống. Bạn muốn quay lại ư, không muộn đâu nhưng tôi vẫn sẽ đợi bạn trong âm thầm. Đến với tôi đi người bạn nhỏ bé mới quen, đứng bên tôi bạn sẽ thấy nỗi đau là tuyệt diệu. Đén với tôi nhé bạn.
Bạn đang lạnh dẫn từ lòng bàn chân, lòng bàn tay, từng đốt ngón tay mảnh khảnh trắng lên màu thánh khiết. Tim bạn thông đến từng mạch máu, tê buốt tâm hồn lan ra từng tế bào đang giãy dụa yếu ớt.
Đau lắm phải không?
Tôi cũng từng như vậy. Tóc bạn thật thơm, thật mềm mại. Lồng ngực bạn kịch liệt lên xuống.
Khó chịu lắm phải không?
Bình tĩnh nào bạn thân yêu, khi thể xác giãy dụa cố giữ lại tâm hồn thì tâm hồn bạn hơn lúc nào hết khao khát tự do và bình thản. Nhìn tôi đi bạn thân yêu, tôi có thể thấy bóng dáng tôi trong đôi mắt lo âu của bạn. Đừng sợ, hãy mỉm cười cùng tôi, trong mắt tôi không có bạn mạnh mẽ của ngày hôm qua mà chỉ có bạn chân thật nhỏ bé của hôm nay, bạn đang đau, đang sợ hãi, đang run rẩy. Trong mắt tôi chỉ chứa chan hình bóng bạn,
Bạn mỏi mắt rồi phải không?
Nhắm mắt lại đi, hình bóng tôi lại càng thêm rõ nét và chân thật, cảm nhận tôi đang từ từ nắm lấy tay bạn. Đén với tôi đi, đến với nỗi đau bấy lâu luôn trốn tránh, đến với bóng tối và cô đơn chúng ta cùng nhau nhấm nháp hương vị này.
"Nếu bạn đủ xấu xa và ích kỷ
đến với tôi dù chỉ một lần
Nhìn trong mắt tôi bạn sẽ thấy
đau đớn hôm qua có đáng là gì?
Nếu bạn đủ đớn đau và...
nhận ra mình yếu đuối
mỉm cười đi
tôi vẫn đợi bạn nơi này
Nơi chỉ có nỗi đau và tuyệt vọng
nơi chỉ có nước mắt chảy thành dòng
không thương cảm nhìn nhau âu yếm
chỉ thấy vui
khi máu đã cạn rồi
đến với tôi đi
bạn thân yêu hỡi
mùi vị nồng nàng quyến rũ đê mê
ngày không mưa
ánh nắng không tàn
đau thương chất đống
lệ chảy ngàn hàng
ngày không mưa
căn phòng vắng
biển đỏ thương yêu
dập dìu xa vắng
Đến với tôi đi bạn thân yêu hỡi
trong góc căn phòng
tôi ngồi đó đã lâu
Đến với tôi đi bạn thân yêu hỡi
tôi vẫn đợi bạn nơi này
khi nỗi đau lẫn trong nỗi đau
khi bùn đất hòa vào thân xác
khi linh hồn nhơ nhớp trút hơi
ngày không nắng
căn phòng vắng
tôi ngồi im ắng...."